
Cuộc đời của Đường Thanh Sơn không chỉ là cuộc sống của một anh buôn gỗ tầm thường mà qua cuộc sống đó, người xem thấy được những biến cố thời cuộc trong lịch sử vẻ vang Trung Quốc cận đại. Thời cuộc đó có lúc tranh tối tranh sáng nhưng trên hết những thủ đoạn sẽ bị phá vỡ và cái thiện lại được đền bồi – dù phải qua nhiều khó khăn vất vả .
Xem phim, người theo dõi không khỏi quá bất ngờ vì tài nghệ của nhà biên kịch. Dưới ngòi bút của Châu Trấn Thiên, người xem không còn thấy một bá tước của A. Dumas nữa mà chỉ còn là Đường Thanh Sơn và thời đại cuối Thanh của Trung Quốc. Điều này có gợi nghĩ gì cho những nhà biên kịch việt nam trong việc Việt hóa những ngữ cảnh / tác phẩm văn học của quốc tế không ?
Với vai diễn Đường Thanh Sơn, Lữ Lương Vỹ đã có thêm một cột mốc đáng nhớ trong đời diễn viên của mình. Không chỉ có Lữ Lương Vỹ, Nhan Đan Thần trong vai Phỉ Bội Trân cũng để lại những dấu ấn đẹp cho người xem. Sự mong manh của cô tiềm ẩn một sức mạnh tinh thần đặc biệt. Nhan Đan Thần đã làm cho người đọc tin rằng có một người con gái như thế trên đời. Và đó là điều tuyệt diệu nhất với mỗi diễn viên.
Ngay trong nụ cười cam chịu của cô cũng đã có chút phản kháng âm thầm. Trực giác của nữ tính đã không đánh lừa cô bởi vì kẻ ngụy quân tử cuối cùng cũng lộ mặt. Đôi mắt buồn bã theo Bội Trân suốt đời từ ngày cô nhận lời lấy Vĩnh Gia. Những cảnh quay cận cảnh mắt của Đan Thần đều làm khán giả xúc động đến kỳ lạ. Phải chăng cuộc đời của những người phụ nữ hồng nhan thì luôn bạc mệnh?
Phim còn chuyển tải những thông điệp rất là thâm thúy về vai trò của mỗi những tầng lớp nhân dân so với vận mệnh quốc gia, với thời cuộc. Một Vương gia đành chết hận trong tù vì những tư tưởng thay đổi có phải cũng là lời cảnh báo nhắc nhở thâm thúy : hãy nhớ rằng quốc gia có tăng trưởng hay không chính là ở những con người yêu nước như vậy, có tầm vóc như thế !
Một diễn biến trên nền truyện của người khác được hư cấu thêm những diễn biến gay cấn ly kỳ, không có triết lý nào mới mẻ và lạ mắt ngoại trừ một chân lý đã có từ xưa : “ Thiện ác đáo đầu chung hữu báo ”, diễn viên chưa phải là ngôi sao 5 cánh lớn, thậm chí còn có diễn viên còn hơi bị … mới toanh ! Hấp dẫn chỉ đơn thuần từ sự kỹ lưỡng của đạo diễn và biên kịch cùng với những nỗ lực của diễn viên .
Tôi cứ nghĩ mãi : làm một bộ phim thế này, kinh phí đầu tư cũng không phải là quá cao, lại cũng không cần đạo diễn quá giỏi nghề cỡ Trần Khải Ca hay Trương Nghệ Mưu, cũng không có kỹ xảo gì nhiều. Thế mà tại sao Trung Quốc đã làm được và làm rất tốt mà việt nam ta thì lại làm không được ? Bởi thế, xem phim người ta lại một lần nữa tức và tiếc cho phim nước nhà …
Source: https://webcongnghe247.com
Category: Tin tức